Wednesday, February 24, 2010

Huyền Thoại Một Chiều Mưa

Huyền Thoại Một Chiều Mưa

Sau Chính Biến 1.11.1963, tôi quyết định chọn một "Ngỏ Rẽ cho cuộc Đời Binh Nghiệp" để tiến thân vì lẽ "chấp nhận đành cam số phận" như từ trước đây thì đó là một thái độ "ươn hèn." Tầm nhìn mới của tôi phải khác đó là tôi phải tích cực và khôn ngoan để khắc phục chướng ngại mà bè lũ xu thời dựng lên, nhằm thao túng mọi lãnh vực của quốc gia để thủ lợi cho bản thân và phe nhóm. Trước hết chúng dùng mưu mẹo với quyền sát phạt của phe mệnh danh là Cách Mạng để khống chế những người của "chế độ cũ - Đệ I Cọng Hòa", buộc họ phải vào chổ chết để tìm sự sống còn. Nếu khôn hồn thì phải "đút lót/bôi trơn" để được bổ dụng tới đơn vị nào có chữ thọ cao hơn!

Miên mang suy nghĩ, tôi vào Cà Phê Tân Uyên, một tiêm ăn bình dân của một thị trấn nhỏ, ngoai ô Thị Xã Biên Hòa. Cô hầu bàn trạc chừng 25, y phục gọn gàng của một phụ nữ con nhà lành, đang săn sóc công việc gia đình hơn là "người chạy bàn" cho hàng quán, tiến tới lên tiếng: Chào đại úy! đại úy dùng chi? Tôi hơi ngạc nhiên thì cô ấy bồi thêm: Có lẽ anh cần một tách cà phê ngon đúng nghĩa. Đúng không? Tại sao cô biết? Dễ thôi. Có ai vô tiệm có cái tên Cà Phê mà không uống cà phê không nhỉ? Phải đó! Cảm ơn cô nhắc tôi. Vậy cô vui lòng giúp tôi nhé. Được chứ? Sẵn lòng. Cô ấy đáp. Quay đi, một thoáng sau, cô bưng ra một khay, trên đó có bộ cà phê phin đang nhỏ giọt và bình nước sôi.Cô sắp tất cả lên bàn và cất tiếng: mời anh tùy nghi! Đang chuyện trò thì cơn Mưa Chiều ập đến! Mưa như trút nước và dai dẳng nên câu chuyện của hai nguoi kéo dài và nhờ đó họ quen biết nhau!

...............

Nhiều cuộc tình ở Việt Nam "nhờ những cơn mưa" tạo thành.